Hỏi:
Tứ truớc đến nay tôi thường tu tập tụng kinh. niệm danh hiệu
Phật A
Di Dà. Thời gian gần đây, trong lúc niệm Phật bỗng xuất hiện trạng
thái tâm không niệm nửa mà yên lặng không một dấy động, tâm trống rỗng
không còn vọng tưỏng. Tôi nghĩ rằng mình đã nhập định hay nhập
thiền.
Nay xin hỏi, trạng thái tâm như vậy thuộc về Thiện hay Tịnh
độ
Nên tiếp tục lộ trình tu tập thế nào?
Tu tập niệm Phật phải hướng đến nhất tâm, không còn tạp niệm,
vọng
Tưởng xen vào và tôi đã cố gắng niệm Phật liên tục trong mọi
hoàn Cảnh. Tuy
nhiên, trong các hoạt động đều cân phải có sự suy nghĩ trướcr,
như vậy những
ý nghĩ đó có phải tạp niệm không? Trong khi tung kinh niệm Phật đôi
khi tôi nghĩ rằng:
Không phải mình lơ là niệm Phật do lo nghĩ đến công việc mà
cứ lo niệm Phật. Nghĩ như vậy có nên không?
(Nguyễn Chí Hải,BC,Đồng Tháp)
Đáp:
Một hành giả có công tu tập lâu ngày, nhờ niệm phật mà giữ
chánh niệm liên tục, khiến đinh lực tăng trưởng, có thể dễ dàng đạt đến nhất
tâm. Đối với những hnagf giả dụng công tu tập tinh chuyên thì “ trạng thái tâm
yên lặng không một dấy động, tâm trống rỗng không còn vọng tưởng” là chuyện
bình thường. Lúc bấy giờ, tâm đạt được chánh niệm cao độ. Đinh tĩnh vắng lặng
mà sáng suốt rõ biết.
Theo chúng
tôi, không nên và không cần quan tâm đến tên gọi của trạng thái tâm lặng ấy. Bởi khởi
tâm phân biệt về nhập đinh hay nhập thiền hoặc tâm đó thuộc về Thiền hay Tịnh
đều là vọng tưởng. Và dù cho tu tập bất cứ pháp môn nào, hoặc Thiền hoặc Tịnh,
thì lộ trình tâm trong giai đoạn đầu đều trải qua những trạng thái như thế, từ
loạn động đến an tịnh, từ tạp niệm đến nhất niệm, làm nền tăng cho định phát
sanh. Tất cả những biểu hiện ấy là công năng của niệm, hành giả tu tập tụng kinh niệm Phật
hay niệm hơi thở nếu phát huy và duy trình chánh niệm cao độ thì định lực càng
vững chãi.
Ban đầu tu
tập kiên trì danh hiệu Phật thì sáu chữ Di Đà – Nam mô A Di Đà Phật là đồi tượng niệm, hành giả phải
cột tâm vào danh hiệu Phật ở mọi lúc mọi nơi. Đặc biệt là trong các thời khóa
như tạo thiền niêm Phật hay kinh hành niệm Phật thì công phu niệm Phật được gia
tâm lên đến đỉnh cao, chánh niệm trọn vẹn. Ngay đây, hành giả cảm nhận được trạng
thái tâm vắng lặng, an tịnh, rỗng rang, dứt đặt cọng tưởng (kể cả việc trì niệm)
nhưng tâm vẫn sáng tỏ, rỏ ràng, suốt biết tất cả. Đây là tiền đề cho việc thành
tựu niệm Phật nhất tâm bất loạn hay niệm Phật đạt đến nhất tâm. Tuy nhiên,
không phải lúc nào ta cũng duy trì và an trú tâm vững chắc trong trạng thái nhất
tâm ấy. Nếu niệm lực và đinh lực chưa sâu dày thì vọng tưởng sẽ khởi lên và
hành giả lại phải bắt đầu công phu tụng kinh niệm Phật để giữ tâm như vẫn thực hành mỗi
ngày.
Sưu tầm
0 nhận xét:
Post a Comment